Tập I
Huế Bốn Mùa
Thời gian ngủ yên
Trên từng phiến mỏng
Những lớp rong rêu
Hắt hiu dáng chiều
Thu đi hững hờ
Mang theo nhịp thở
Thành quách đền đài
Bao nhiêu triều đại
Đông sang rét căm
Tượng đài lặng câm
Trầm lắng suy tư
Thời gian âm thầm
Xuân về trên lộc biếc
Những thời xưa oanh liệt
Những vua chúa quyền uy
Những cành vàng ngọc quý
Hạ đến trên từng vừng nắng hồng
Hồ sen xanh biếc rực rỡ bông
Mộ quá khứ nạm vàng những kỳ tích
Chảy luân lưu dòng lịch sử kiêu hùng
Ngô xuân Tịnh ( Trích trong ” Nhưng Nẻo Đường Quê Hương” )
Hoài Nhớ XUÂN BÍCH
X a nhau bao tháng năm dài
U ống cùng dòng nước vẫn hoài nhớ nhau
 n tình kỷ niệm khắc sâu
N ơi Kim Long, Huế cùng nhau học hành
B ên sông Hương nước trong xanh
I n lung linh bóng tường thành cố đô
C ho dù phiêu bạt nơi mô
H ương thơm thủa ấy nhấp nhô tâm hồn
Ngô xuân Tịnh
Chiều nghiêng chiếc nón bài thơ
Áo dài em tím tím bờ Hương giang
Chiều buông tím cả không gian
Mắt em sóng tím tim anh sững sờ
Tím lên giấc ngủ mộng mơ
Lệ rơi thấm gối tím bờ yêu thương
Tím dòng kỷ niệm vấn vương
Gam màu tím những sầu thương cuộc tình
Ngô xuân Tịnh
Tím hoa trải tận chân trời
Cánh đồng hoa dại bời bời chất thơ
Tím ơi nhớ Huế rứa nờ
Một thời áo tím bên bờ Hương giang
Trường Tiền cầu trắng dịu dàng
Bay tà áo trắng phập phồng ngẩn ngơ
Huế chừ đọng lại trong thơ
Một khi thấy tím ở xa muôn trùng
Ngô xuân Tịnh
Cổ thành nặng trĩu gánh thời gian
Gạch đá lở lói nằm thở than
Ngậm từng lớp rêu mờ loang lổ
Gió đông se lạnh buốt không gian
Những bức tượng đá đứng mỏi mòn
Bao năm trầm mặc chuyện nước non
Những bước thăng trầm dòng lịch sử
Từng giọt mưa rơi lạnh quốc hồn
Hàng cây lạnh giá đứng co ro
Lá sen tàn úa trên mặt hồ
Vọng về hơi thở mấy trăm năm
Quyền uy vua chúa của cố đô
Hưng phế dòng đời luôn còn đó
Núi Ngự bao đời không thay đổi
Hương giang muôn thủa dòng nước trôi
Bồng bềng xao xuyến Huế giọng hò
Ngô xuân Tịnh
Lơ thơ tơ liễu phiêu bồng
Bầu trời bao phủ màn sương ảo mờ
Thuyền anh lạc giữa bến mơ
Bồng bềnh sóng vỗ mấp mô mạn thuyền
Câu hò xứ Huế lênh đênh
Hồn anh phiêu lãng gập ghềnh thác trôi
Dòng sông trăm ngã cuộc đời
Hương gian gấp ủ ngàn lời nhân sinh
Ngô xuân Tịnh
Cầu Trường Tiền
Nối đôi bờ
Hương giang dịu hiền
Nón lá bài thơ
Em qua cầu dáng tiên
Ngô xuân Tịnh
Thời gian hàng trăm năm
Phủ đầy bụi bặm
Những tượng đá
Dòng lịch sử xót xa
Đứng lặng câm
Ngô Xuân Tịnh
Hương giang uốn khúc quanh co
Mềm xanh dải lụa trôi vô thị thành
Hồi chuông Thiên Mụ trầm thanh
Thọ Xương eo óc năm canh tiếng gà
Kim Long đưa mắt trông xa
Chiếc cầu Bạch Hổ bắc qua ân tình
Trường Tiền mặc áo trắng tinh
Sáu vài ôm nhịp cầu xinh soi mình
Dòng sông êm ả long lanh
Ảo huyền một ánh trăng thanh mơ màng
Đò ai hát khúc mênh mang
Nam bình dòng nhạc cao dâng đất trời
Thanh bình phú quý cuộc đời
Nâng theo tiếng hát bời bời vút cao
Lại nghe ai oán nao nao
Nam ai than thở lệ trào ướt mi
Lướt qua Gia Hội thuyền đi
Xuôi về Vĩ Dạ đến khi trăng tàn
Rất xa mới đến Thuận An
Dòng sông êm chảy miên man biển về
Tan ào sóng vỗ đê mê
Nam ai mờ mái Văn Lâu
Mong manh sương khói trăng sầu thời gian
Cung vàng điện ngọc úa tàn
Vết thương loang lổ không gian ngậm ngùi
Từng dòng lịch sử ngủ vùi
Dưới bao gạch đá rêu sùi tiêu sơ
Một cơn gió nhẹ thờ ơ
Đùa vui chiếc lá bên bờ hồ sen
Cung đàn ai oán vang lên
Lời ca sầu thảm cung tên nhẹ nhàng
Chạm tim thổn thức lệ dâng
Ngô xuân Tịnh
Huế ơi xa cách đã lâu rồi
Bây giờ có dịp ta về thăm
Bao nhiêu kỷ niệm bao mong đợi
Cồn cào tim ta mạch sóng ngầm
Ta đặt chân về cuối tháng năm
Nắng hè thiêu đốt hoa phượng thắm
Ô hay sao Huế đón tiếp ta
Bằng một cơn mưa ướt dề dầm
Bởi ta ở Huế những tháng năm
Là trong niêm học gặp mưa dầm
Và khi hè đến về quê mẹ
Ta bỏ Huế lại đi mất tăm
Như thế Huế vẫn yêu thương ta
Giữa mùa nắng hạ cho cơn mưa
Để ta gần gũi Huế khi xưa
Kéo bao kỷ niệm về vỡ òa
Nơi thăm đầu tiên là Thành Nội
Để ta ôn lại thuở xa xôi
Đế đô được chọn bởi triều Nguyễn
Sau khi thống nhất cả giống nòi
Hưng phế than ôi những kiếp người
Nồi da xáo thịt mãi không thôi
Bom đạn ghi dấu nơi tường gạch
Mộ thuở Mậu Thân lửa ngút trời
Ta nghe tiếng khóc trong mưa gió
Oan hồn tập thể dưới mồ chôn
Một thuở oan khiên trùm khắp chốn
Vẫn không yên ổn dưới nấm mồ
Ta cũng đi qua cầu Bến Ngự
Con đò núp bến chỉ trong mơ
Dòng sông nhiễm mặn vì hôi hám
Đã đuổi đò đi từ bao giờ
Hương giang vẫn sạch vì lòng rộng
Hòa tan dơ bẩn trút dòng sông
Trong xanh làn nước vẫn lững lờ
Chở bao du khách những thuyền rồng
Đánh cá bằng thuyền không còn nữa
Tiếng khõ u hoài mãi nhặt thưa
Đi vào quá khứ thay bằng tiếng
Phành phạch đò máy chiều sớm trưa
Ta chẳng thời gian để thụ hưởng
Nằm nghe hò Huế giữa đêm trường
Con đò chèo lái trôi lững lờ
Vầng trăng huyền ảo trên sông Hương
Huế ơi ta lại bỏ em rồi
Đi xa biền biệt chốn xa xôi
Hạnh phúc mong em luôn gạn được
Bao nhiêu khắc nghiệt dòng đời trôi
Ngô xuân Tịnh
Một câu hò Huế vút cao
Ngân dài lưu luyến rồi chao xuống dần
Bồi hồi kể lễ ăn năn
Nghe như những giọt mưa lăn mái chùa
Cõi lòng ướt đẫm cơn mưa
Nhớ về một thủa tình chưa chia lìa
Bây giờ tình mãi xót xa
Lòng anh kỷ niệm nhạt nhòa rồi sao ?
Lời ca như một con dao
Giữa đêm thanh vắng cứa vào tim đau
Vết thương cũ máu lại trào
Tình yêu để lại ngọt ngào vế thương
Huế mùa mưa nữa Huế ơi
Ngày ngày vẫn cứ trắng trời mưa rơi
Tuân tuần mưa vẫn ngập trời
Dầm dề mưa thúi cỏ rồi mưa ơi
Em về Gia Hội ướt lùi
Trường Tiền đứng lặng sụt sùi trong mưa
Nam Giao trắng nước gió lùa
Ngự Bình khuất bóng như đùa với mưa
Văn Lâu từ sớm đến trưa
Mưa rơi kín hạt lưa thưa con thuyền
Đội mưa dáng vẻ ưu phiền
Không gian ướt sũng triền miên mọi miền
Đau buồn chi bấy thiên nhiên
Ôi mưa dầm Huế trời nghiêng mất ròi
Mãi luôn trút nước không thôi
Ngô xuân Tịnh